Sao Sáng Nước Nam
Sinh tố k em?
Đó là câu đầu tiên chị nhắn mình. Mình với chị biết nhau qua một cái Hackathon nọ (dành cho nữ). Đó là Hackathon đầu tiên mà mình tham gia, và nhóm chị là quán quân của cuộc thi đó.
Thật ra không hiểu sao dù không quen nhưng chị rất thân thiện với mình, sau 1 đêm code đau khổ thì sáng mình bắt gặp hình ảnh team chị đây nhàn hạ bên chiếc máy quạt tự mang cùng rất nhiều phụ kiện khác. Trông cứ như một buổi du lịch chứ không phải là một cuộc thi 48 tiếng đầy cam go nữa.
Lúc chị demo sản phẩm, nó là 1 cái web vẽ HTML cực kì đơn giản, nhưng nội dung thì không đơn giản như vậy (cái này sau thi mình mới biết - 1 đứa năm nhất thời điểm đó thấy thế thì ngoài nể thì cũng chỉ rất nể chứ thật sự cũng không hiểu mô tê gì). Thật sự thì một sản phẩm có tính học thuật cao như thế thì đúng là quá out trình tất cả những con người còn lại trong phòng thi rồi.
Nhờ có chị, mà những chiến lược hay định hướng sau này của mình cho các team Hackathon đều giành được ngôi vị cao nhất. Thậm chí, có cuộc thi, nhóm mình còn đạt cả hai giải thưởng.
Chị cũng là người cho mình một động lực đầy mạnh mẽ là nữ giới cũng có thể code được, thậm chí là code rất giỏi. Giải thưởng của chị đếm không xuể, bài báo khoa học thì mỗi năm ra được tới mấy bài. Thật sự mình cảm thấy may mắn khi được biết đến con người như chị.
“Trăm năm trong cõi người ta,
Chữ tài, chữ mệnh khéo là ghét nhau.
Trải qua một cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.”
Truyện Kiều - Nguyễn Du
Một buổi tối, mới đi làm về, một người chị khác nhắn tin cho mình. Mình.. không biết nữa. Nếu nó là trò đùa thì thật sự đây là một trò đùa thất đức. Nhưng nếu nó là sự thật… cảm giác như mình chỉ mới gặp chị thôi mà nhỉ? Cũng chỉ mới cùng chị chụp một vài bức ảnh tốt nghiệp, nhìn chị đại diện các tân cử nhân đứng lên phát biểu, biết được chị được học bổng Thạc sĩ toàn phần.
Thật tiếc hận, một cuộc đời tài hoa, chưa kịp nở rộ lại phải tàn phai. Là người còn “ở lại”, ngoài tiếc hận mình còn nhận ra điều gì nhỉ? Mình chợt nhớ tới một câu trên YouTube của chú Hiếu: Nơi đắt giá nhất, chính là những nấm mồ, vì ở đó còn quá nhiều ước mơ lớn dang dở.
Có lẽ, chị không còn ở đây nữa, nhưng em tin mọi người sẽ luôn nhớ về chị. Em hiện không nói trước được điều gì, nhưng hy vọng, mỗi ngày trôi qua sẽ luôn là một ngày đáng sống. Cuộc sống thật ngắn ngủi.
Thôi thì, chị đã sống một cuộc đời rất đáng sống, dù ngắn ngủi… Đêm nay, bầu trời nước Nam lại có thêm một ngôi sao sáng.